Chân thật và yêu thương, một giá trị vĩnh hằng...!
- Góc suy ngẫm
- Lượt xem: 2799
Ta đến đây trong sự tình cờ và có thể cũng vì một sự tình cờ nào đó rồi ta sẽ ra đi. Đến và đi là một sự thật cho sự có mặt của ta, là sự hiện hữu cho bất kỳ điều gì trên thế gian này. Và cũng thế, cũng chỉ có mặt là sự xác nhận, một bằng chứng cho những gì ta đã đi qua. Có ý nghĩa không? Vô nghĩa chăng?
Đều do ta quyết định cả, đều do ta tất cả thông qua những gì mà ta đã làm, đã để lại,…Và cũng có thể sẽ khác với những ý niệm từ đầu mà ta đã muốn đến. Đôi khi chỉ vì sự rong chơi mà ta đã quên điều mình cần làm, và cũng đôi khi cái thầm lặng riêng tư mà ta đã đánh mất một sứ mệnh đã đến đây,….Vâng tất cả sẽ là bi kịch, vở kịch hay một tác phẩm có giá trị cho cuộc đời này…..!
Câu hỏi lớn nhất của con người là “ Ta là ai? “ và lời giải khó khăn nhất để biết được cũng chính là “ Ta là ai? “ điều ấy chỉ dành riêng cho những ai muốn đỗ đạt bản thân mình. Cuộc đời người hay biển trời mênh mông nhưng sự bắt đầu của nó cũng từ việc đánh vần, lắp ghép lại cùng nhau để trở thành cái mênh mông, cái bao la ấy….!
Ta đi trên hạnh phúc, yêu thương, bình an hay khổ đau, phiền não đều bắt đầu từ sự đánh vần ấy, sự lắp ghép của ta để trở thành những vần điệu yêu thương hoặc đôi khi là mảnh vỡ của trần gian. Lạ thay! Khi ta đã đỗ đạt cho đời mình thì lúc ấy ta nhận biết rằng” Ta chẳng là ai!”….
Là hạt bụi giữa đường trần,
Thầm lặng hằng ngày cùng người bước,
Vết tròn trên cát người đã qua....!
Ta đến với đời chăng? Không, ta vì đời mà đến, ta đã đến để gieo trồng những hạt giống của yêu thương, của những gì mà đời đang cần ta….!
Ta đến đây như lời xưa hẹn ước,
Trái tim này dâng hiến trọn cho đời,
Vô lượng kiếp dìu nhau chung nhịp bước,
Vạn nẻo đường nhân thế mộng đầy vơi...!
Khát vọng ấy hình như luôn cháy bỏng trong ta, trong bất kỳ ai và cũng như là những ý nguyện, những hứa hẹn trước sự khởi đầu. Nhưng rồi sau đó là một bi kịch cho những ai muốn dẫm đạp, một vở kịch có giá trị theo từng ngày cho những ai muốn dựng xây….Tất cả, nhưng đọng lại chỉ có hai con đường và tùy vào sở thích của ta mà quyết định chọn lựa, quyết định để đi. Ta tự phân tích những ý nghĩa sâu xa bằng trí tuệ để chọn ra cho mình một hướng đi, một lối đi thênh thang không vướng bận, tìm cầu. Hạnh phúc là con đường chứ không phải là bến đậu, mà đã là con đường thì phải đi chứ không dừng lại, đi cho đến vô tận, vô biên của con đường hạnh phúc ấy….! Nếu ta dừng lại, mãn nguyện với cái hạnh phúc của hôm nay thì hạnh phúc của ngày mai đâu có để ta dùng?!
Đã lên đường rồi thì ta chỉ biết con đường hạnh phúc là ta đang đi và không cần cần biết cuối con đường ấy để làm gì. Sao không đi mà biết, ngồi đó bao giờ ta mới biết đến để nhận ra điều mà ta ấp ủ kia…?!
Này bạn, hãy lên đường để đi vì người thân ta đang chờ, đang đợi ta mang trái ngọt yêu thương ban rãi khắp nhân gian, ban rãi cho những ai đang cần để gặm nhấm những hương vị ngọt ngào ấy. Đó là tất cả những giá trị đích thực của cuộc đời này. Ta nhận ra ngay nơi chốn này một cảm giác thiêng liêng, một cảm giác thú vị đến vô bờ….!
Nhìn lại những gì đang hiện hữu, những gì đã và đang diễn ra thật là đau lòng, thật là tan tác,…Chúng ta đến với nhau vì cái gì? mà đã tạo ra không ít những khổ đau, những phiền não luôn vây hãm để rồi ta có được gì không?! Càng nhìn càng đau xót, càng nhìn càng thiết tha nhưng rồi với cánh tay nhỏ bé này không nắm lấy hết cả càn khôn….!
Viết lên đây với tất cả tấm lòng, với những gì thiết tha cho cuộc sống đích thực. Nếu chúng ta đã được làm điều gì đó thì hãy làm những điều cho yêu thương, những gì cho hạnh phúc dựng xây trên mái ấm của tình người. Đối đãi nhau chi để rồi đưa ra những cung bậc buồn đau, những án phạt đau lòng, những giai điệu ấy, những nốt nhạc ấy đi vào lòng người với sự đay nghiến, dằn vặt tận tâm cang, đau xót…Hãy khẽ thật nhẹ nhàng những nốt nhạc của yêu thương, trầm bổng để đi vào lòng người một cách dịu êm, từ ái….!
Trong chúng ta, hãy tự đặt câu hỏi rằng mình muốn gì? thì chắc chắn người kia cũng muốn thế. Nếu mình muốn yêu thương thì đâu cớ gì người kia muốn khổ đau từ mình. Ta muốn gì từ người khác, thì người kia cũng muốn như mình muốn, như ta vậy. Và mình hãy làm điều này trước, chắc chắn bạn sẽ nhận lại và cho dù có nhận lại hay không thì mình cũng tự nghĩ rằng đó là việc của ta cần phải làm, và chỉ có thế thôi, bình an sẽ bên cạnh bạn, vây hãm bạn bởi hạnh phúc được dành ở người cho chứ không phải người nhận!
Mọi điều, mọi vấn đề không quá khó để giải bày nhưng sẽ quá khó cho những ai không muốn làm, không chịu tư duy để nhận ra cái chân thật của lẽ thường. Tuy hai nhưng mà một bởi cùng nhau một tự tánh, cái tánh yên bình, thanh tịnh, phẳng lặng luôn khao khát được yêu thương, che chở. Và nếu không đồng một tự tánh thì đâu cùng xuất hiện cùng nhau trên hành tinh này. Bởi tất cả đều tương thích với những gì mà vũ trụ này đã tạo ra, một qui luật công bằng, một qui luật bình đẳng luôn phù hợp với những điều kiện mà trái đất này đã yêu cầu. Chẳng hạn như trái đất này yêu cầu loài người phải thở bằng Oxy mà không thở bằng Oxy thì không phải là loài người… Và chính vì lẽ đó, chắc chắn rằng cùng một tự tánh, không hơn, không kém, không ít, không nhiều, không tăng, không giảm cho những chất liệu đã được pha chế sẵn. Ta tự ý tăng lên hay giảm xuống và đã vô tình thay đổi những hương vị ngọt ngào, êm ấm kia. Đừng bạn, cung bậc âm thanh đã là thế, nếu có chăng bạn hãy cố khẽ thật hay, gõ thật dạt dào cho cung bậc âm thanh kia được đi vào lòng người, đi vào tận đáy sâu tâm hồn cho những ai cảm nhận được cái giá trị của âm thanh yêu thương hài hòa, nồng ấm. Ấy thế mà, chúng ta chưa làm được, thật xót xa…..!
Lành thay! Ta sinh ra trong một cuộc đời đã được ánh hào quang luôn soi sáng, ta có đủ đầy tất cả chỉ chờ đợi ta làm, ta thực hiện. Con người thường chết trên chiến thắng mà không chết trên chiến trường . Nếu có thể ta hãy chết trên chiến trường bởi đó là sự vinh quang vì ta đã cứu lấy một mạng người, một gia đình, một xã hội và một nền hòa bình cho nhân loại. Nhìn lại trong mỗi hoàn cảnh của từng gia đình, khi còn nghèo khổ mọi người yêu thương nhau, cùng nhau xây đắp một tình thương, một mái ấm, một sự nghiệp cho mai sau mặc dù lúc ấy vật chất khó khăn, cơm ăn không đủ nhưng hạnh phúc, yêu thương ngập tràn. Đến khi vật chất đủ đầy, cơm ăn no đủ, áo mặc lành đẹp thì cũng chính lúc ấy mọi nhu cầu đòi hỏi quái lạ xuất hiện, tham muốn dâng trào và khi lòng tham muốn ấy bất thành thì khổ đau xuất hiện, phiền não kề bên. Vậy cái mà ta gọi là hạnh phúc của con người cần thiết đó, nó đang trốn ở đâu? Này bạn, hãy ngồi xuống, nhìn thẳng vào tâm mình, phân loại ra, cái gì gọi là vô minh, cái gì gọi là tham muốn, cái gì gọi là dục vọng, cái gì gọi là mong cầu, cái gì gọi là tham chấp,….và cái gì làm ta hạnh phúc? Cái gì làm ta khổ đau? Khi đã tìm được hãy đặt tiếp một câu hỏi, vậy bạn thích khổ đau hay hạnh phúc? Đến đây bài toán đã có lời giải, ta chỉ cần trình bày cho đẹp để ta được điểm cao lưu lại trong quyển tập cuộc đời của ta. Chắn chắn bạn sẽ làm được và lên lớp bởi bạn đang có sẳn trí tuệ để dùng, bạn đủ tính kiên nhẫn để tìm ra phương pháp và con đường vinh quang thật sự thênh thang trên lối ngõ cuộc đời…
Càng nhắc đến, càng nghĩ đến ta càng cảm kích vô cùng, càng tri ân sâu sắc và đôi khi không còn ngôn từ nào để thay cho lòng trọng ơn Đức Từ Phụ ( Đức Bổn Sư ). Ngài là đấng Cha Lành cho khắp cả nhân gian. Ngài đã tìm, chỉ ra và sống thật với thân xác này cho ta thấy theo cái nguyên lý đã định hình. Một nguyên lý cho sự giải thoát khổ đau, chỉ có một mà thôi! Lý luận vô vàn nhưng sự thật chỉ duy có một. Vậy ta ngồi đó nói, bàn luận, lý sự hay ta đi, hay ta làm?! Hãy cùng nhau đi các bạn, hãy cùng nắm chặt một ngọn đuốc của Ngài đã thắp sáng để ta soi rọi cái âm u, đen tối trên đường, trên vạn nẻo chông gai, mờ mịt kia. Đáng thương cho những ai không làm, không đi, ở lại để dựng lên những bi kịch để rồi cũng chính mình đạp đổ bởi cuối cùng, kết quả không như mình muốn, không như mình từng nghĩ và hài lòng…
Nếu ta tự cho mình có trí tuệ sao làm giống như kẻ vô minh? Nếu ta cho mình giỏi sao không khác gì với người dở vậy? Nếu ta cho mình là người tốt sao trách những ai ích kỷ, nhỏ nhoi? Nếu ta cho mình là từ bi thì sao không thương xót chúng sanh? Hãy ngẫm nghĩ lại xem và cái thú vị của những câu hỏi ấy chính là câu trả lời, chỉ tiếc rằng ít khi trong chúng ta tự đặt những câu hỏi như thế này. Vâng, tất cả đều là sự cảm thông, sự bao dung bởi người viết biết mình, hiểu rõ mình và càng thấu hiểu rõ hơn trong những tháng ngày còn đen tối, những ngày tháng bị vây hãm bởi vô minh, đã đưa đến những nỗi khổ niềm đau….!
Này bạn, bạn không có tội, bạn không có lỗi gì cả chỉ vì do vô minh sai khiến bạn làm nên những tội lỗi, những khổ đau cho cuộc đời này. Khi bạn đã biết mà bạn không làm, khi ấy bạn mới thật sự là tội đồ, là giá trị thăng dư trong một xã hội luôn không cần đến những điều đó. Do đó, bạn hãy quay về, tìm nơi thân tâm mình và tư duy xem đâu là nguồn cội của vô minh? Đâu là chánh tri kiến? Đâu là ta? Đâu là sở hữu của ta? Cái nào lệ thuộc cái nào? Cái nào làm chủ cái nào? Chắc chắn là bạn sẽ nhận biết được và khi ấy bạn thực hiện rất dễ dàng trên con đường ung dung, thanh tịnh vốn dĩ đã tự có. Cũng chính lúc ấy, hạnh phúc vây hãm bạn, bình an trêu chọc, nô đùa cùng bạn và ôm lấy bạn thật sự ngọt ngào. Nếu bạn có được quyền để khóc thì hãy khóc vì hạnh phúc, hãy cống hiến những giọt nước mắt của hạnh phúc cho yêu thương, cho từ ái, cho cảm thông. Bạn đừng nên phung phí của cải mình cho khổ đau bởi nước mắt là tài sản của bạn!
Đôi lời xin được sẻ chia, xin được gần kề nhau để xây lên một khối yêu thương, một lâu đài hạnh phúc của nhân gian. Xin lưu lại những nghĩ suy này trong tâm thức của bạn và có dịp hãy dùng đến như là một trong những phương tiện của cuộc đời. Đừng vội xóa đi cái sự thật mà ta đang tìm, mà ta thường gọi là chân lý kia. Thay vì đi tìm một chân lý tuyệt đối xa xôi, dịu vợi ở một phương trời nào đó thì xin hãy quay về tìm lại ngay nơi chính thân tâm mình cái tuyệt đối ở trong ta. Đừng cưỡi trâu mà tìm trâu! hãy sử dụng viên trân châu mà bạn đang gìn giữ vì nó vô giá cho ngàn kiếp không thể dùng hết, đừng đi xin, mượn, vay của người khác nữa. Chúc mọi người tìm thấy sự quý báu của mình, tìm thấy được sự bình an nơi thân tâm mình và nhận được cái hạnh phúc viên mãn kia!
Trong biển khổ chiều nay,
Anh tung tăng cùng bước,
Bước hòa cùng nhịp sóng,
Chảy về nơi bến xưa.Cái vắng lặng hoàng hôn,
Anh thì thầm ve vuốt,
Một nỗi niềm bất tận,
Nỗi niềm của thế gian.Rằng xưa kia anh đến,
Trong cơn sóng cồn cào,
Nay hoàng hôn phẳng lặng,
Anh về lại bến xưa.Nơi xưa ta thề nguyện,
Rằng đến để ban cho,
Mang theo không đủ phát,
Đành lỗi hẹn lần sau.Anh đâu ngờ nhiều thế,
Mà cũng vì anh thôi,
Không chuẩn bị cho đủ,
Ban khắp cả muôn loài.Anh đi từ đất Mẹ,
Anh về lại đất Cha,
Mang mầm móng yêu thương,
Dâng tròn đầy an lạc.Tiếng kêu vang rền khắp,
Cứu lấy cả càn khôn,
Với thiết tha mong mỏi,
Xóa hết cả ưu phiền.Nhưng than ôi đâu dễ,
Gợn sóng mãi dâng trào,
Bắt nguồn từ sâu thẳm,
Từ cội gốc vô minh.Vô minh ai đã tạo?
Để hôm nay dâng trào,
Đi từ trong vi tế,
Để thành hình bọt kia.Thế thì anh đã biết,
Nguồn gốc của mọi điều,
Và rồi anh sẽ giúp,
Không ngày một ngày hai.Tất cả chỉ có thế
Chúng ta cùng nỗ lực
Dẹp trừ bóng đêm kia,
Ánh sáng ở bên mình.Ta đi cùng ánh sáng,
Tung tăng giữa đường trần,
Đâu cần đi cần đến,
Ta thấy cả mọi điều.Đi đâu và về đâu?!
Nơi đây vốn thanh tịnh,
Ta trở về nguyên thể,
Tìm lại bến chơn như.Chơn như vui mãi mãi,
Không gì so sánh bằng,
Tất cả chỉ là một,
Là một, cùng tất cả…Hãy cùng anh, em nhé!
Để mẹ chờ, cha trông,
Về lại mái nhà xưa,
Nơi ta cùng viên mãn….!!!
Kính chúc mọi người Bình an và Hạnh phúc
(Lương y Phan Văn Nghiệp - Thiện Trí)